Sau khi Lynda mặc áo cứu sinh, xoay người đi đến đối diện với Tiếu Nhiễm, kiêu ngạo cười cười. Tiếu Nhiễm không trượt tuyết giỏi bằng cô,thuyền buồm bơi lội càng không thể. Lúc cô học đại học đã từng tham giađại hội thể dục thể thao, giành được nhiều giải thưởng.
Cố Mạc kéo áo phao cứu sinh cho Tiếu Nhiễm, đứng dậy kiểm tra một chút, sau đó quan tâm hỏi han: “Sợ à?”
“Không sợ, anh có thể bảo vệ em!” Tiếu Nhiễm cười ngẩng đầu, tràn ngập tin tưởng nhìn Cố Mạc.
Ba không biết bơi, cho nên loại vận động dưới nước này, cô chưa từng tham gia. Nhưng có Cố Mạc ở đây, cô không sợ gì cả.
Cố Mạc cưng chiều xoa tóc của cô: “Anh sẽ không để em rớt khỏi thuyền.”
Ngay lúc Lynda ghen tỵ nhìn Cố Mạc động viên Tiếu Nhiễm, Trịnh Húc đã chạy tới: “Cố tổng, thuyền đã chuẩn bị xong.”
“Cậu và Lynda cứ thoải mái chơi đùa! Hôm nay không nói chuyện công việc, tất cả điện thoại cũng không tiếp!” Cố Mạc nói xong, liền kéo Tiếu Nhiễmlên thuyền.
Khi Tiếu Lạc kéo theo Ninh Hạo chạy đến,nhìn thấy Cố Mạc đang nhảy lên thuyền, sau đó đưa tay cho Tiếu Nhiễm. Cô lập tức kêu to: “Chị, anh rể, hai người cũng ở đây sao?”
Tiếu Nhiễm nghe được âm thanh của Tiếu Lạc, không cảm xúc nhíu mày, thiếu chút nữa rơi xuống nước.
Cố Mạc khẩn trương duỗi tay, kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực. Sau một lúc sợ bóng sợ gió, anh vỗ lưng cô, ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn TiếuLạc một cái: “Chị, chị không sao chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239511/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.