Editor: Xẩm Xẩm
Lúc Cố Mạc lấy bàn chải đánh răng của khách sạn để quét lại ngón ta của cô, cô mới hiểu được chứng thích sạch sẽ của anh có bao nhiêu phần nghiêm trọng.
“Không phải sợ em bẩn, mà là sợ em bị nhiễm vi khuẩn.” Cố Mạc ngẩng đầu, sợ cô hiểu lầm, thật sự giải thích. Cho dù cô chỉ là con mèo nhỏ đầy bùn đất, trong mắt anh cũng là mỹ lệ.
“Hiểu rồi.” Tiếu Nhiễm gật đầu, cô biết đây là anh một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. sợ cô và Tưởng Y Nhiên giống như vật nhỏ dễ bị bệnh.
Lúc mười đầu ngón tay của Tiếu Nhiễm xanh nhạt như tuyết, Cố Mạc liền ôm cô đến dưới vòi hoa sen, vặn mở...
Lúc hai người đều đã tắm rửa qua, Tiếu Nhiễm có một loại cảm giác cuộc đời này sẽ không đụng chạm những thứ bẩn thỉu. Chắc là cô đã lột một lớp da. Nhưng Cố Mạc vẫn bất mãn, lại tắm cho cô thêm lần nữa.
“Chú, chắc là em không xui xẻo như thế đâu!” Tiếu Nhiễm muốn kháng nghị. Lại tắm như vậy nữa, da cũng cô cũng phải mềm nhũn ra mất.
“Vi khuẩn thì mắt thường không thể nhìn thấy được. Chờ em bị bệnh còn muốn trị thì đã chậm rồi.” Cố Mạc lạnh lùng nói với Tiếu Nhiễm.
“Em chỉ vuốt một con chó, anh cũng không thể vẩy nước sát trùng lên người em?” Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi.
Chưa thấy anh khoa trương như vậy!
Cố Mạc sửng sốt một chút, sau khi dừng lại động tác trong tay, lạnh lùng nói: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239487/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.