Hồ nước yên tĩnh làm cho người ta tạm quên đi những ồn áo náonhiệt nơi thành thị, Tiếu Nhiễm dựa vào lòng Cố Mạc, ngẩng đầu nhìn ngọn núi mông lung đằng xa, không khỏi cảm khái:”Đẹp quá! Ước gì chúng ta có thể mãi ở lại đây.”
“Khi chúng mình già đi, anh sẽ mua chỗ này để xây nhà.” Cố Mạc yêu chiều nói.
“Vì sao phải đợi cho đến khi chúng mình già đi?” Tiếu Nhiễm bồn chồn quay đầu nhìn Cố Mạc.
“Vì trên thế gian này vẫn còn rất nhiều phong cảnh xinh đẹp mà chúng mìnhcòn chưa đi thăm thú cùng nhau.” Cố Mạc ôm thật chặt thắt lưng TiếuNhiễm, thanh âm trầm thấp nói.
“Cố Mạc, đến lúc đó anhsẽ vẫn ở bên em sao?” Tiếu Nhiễm gối lên đùi Cố Mạc, bất an hỏi. Cô thực sự sợ rằng sau khi anh biết hết chân tướng sẽ thờ ơ và đoạn tuyệt vớicô. Nếu thật sự là như vậy, cô nhất định sẽ rất đau khổ. Cô không thểkhông có Cố Mạc. Anh là người quan trọng nhất trong đời cô sau cha.
“Anh sẽ như vậy.” Cố Mạc cúi đầu hôn trán Tiếu Nhiễm. Nếu thù hận cũng không thể khiến anh đẩy cô ra xa, thì còn nguyên nhân nào có thể chia cắt họđược nữa đây? Chỉ cần ở bên cô, tâm tình của anh sẽ cực kỳ vui vẻ, cóthể quên đi đau khổ. Thậm chí vì cô, anh có thể sẽ không trả thù TiếuBằng Trình nữa.
Tiếu Nhiễm không nói gì, chỉ gối lên đùi Cố mạc, im lặng nhìn về phía mặt hồ xa xa. Cho dù tương lai có thế nàothì cô cũng sẽ không oán hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239479/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.