Xe dừng ở biệt thự, Tiếu Nhiễm đẩy cửa xe muốn xuống.
“Đợi một chút!” Lynda giữ chặt cánh tay của Tiếu Nhiễm, thật sự hỏi han:“Hẳn là cô sẽ không nháo loạn đòi tự sát chứ? Hai ngày này Cố tổng rấtbận, cũng không rảnh quay lại thu dọn thi thể của cô đâu?”
“Không! Tôi còn chưa chuộc hết tội của mình, chắc sẽ không chết dễ dàng nhưthế. Lại nói, chết cực kỳ dễ dàng, sống mới khó.” Tiếu Nhiễm nói xong,xuống xe lấy hành lý.
Lynda trầm tư nhìn bóng lưng của Tiếu Nhiễm rời đi.
Trịnh Húc từng nói, Tiếu Nhiễm và Cố Mạc đã từng bị ngăn cách bởi huyết hảithâm cừu, gần nhau đã không dễ, cô không nên đi phá hoại.
Có lẽ anh ấy đúng.
Sau khi sự thật được vạch trần, Tiếu Nhiễm và Cố Mạc chỉ sợ khó yêu nhau được.
Cô hiểu Cố Mạc, không ai quan trọng hơn Tưởng Y Nhiên, vì báo thù choTưởng gia, anh tiêu phí không ít sức lwucj và tiền bạc, mà hiện giờ tấtcả hận thù đều chỉ hướng về một người – Tiếu Nhiễm. Bả vai gầy yếu kiacủa cô có thể chịu được sự trả thù của Cố tổng sao?
Thật sự làm cho người ta lo lắng.
Đi vào biệt thự mình đã ở những hai mươi mấy ngày, Tiếu Nhiễm có một loạicảm giác như đã trải qua mấy đời. Nơi này lại không thể cho cô cảm giácnhư ở nhà, vì Cố Mạc đã không còn coi cô là vợ. Cô chỉ là một ngườikhách qua đường, chỉ sợ Cố Mạc ở Thụy Sĩ trở về cũng là lúc cô phải lănra ngoài.
“Quản gia, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239442/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.