“Chị dâu nhỏ, có mang quà về cho em không vậy?” Cố Tương cùng với Chu Cầm đi tới ôm lấy cánh tay Tiếu Nhiễm.
“Em….quên mất…” Tiếu Nhiễm xấu hổ nhìn Cố Tương.
Trải qua khó khăn này, chỉ nhớ một điều rằng Có Mạc không cần cô nữa, chonên lúc trở về không hề nhớ ra mà mua chút quà ở sân bay.
Cô cứ hai tay trống trơn chạy tới nhà bố mẹ chồng.
“Không sao! Em chỉ đùa thôi mà.” Cố Tương nhìn thấy vẻ mặt tự trách của TiếuNhiễm, nhanh chóng an ủi cô. Nha đầu này không phải tâm tư quá đơn thuần đấy chứ? Chuyện gì cũng thể hiện hết lên mặt.
“Cháu đã đòi Cố Mạc một cái đồng hồ gì đố cả trăm tệ, còn ít tiền?” Bà nội Cố nuông chiều nhìn Cố Tương.
“Thế thì nhiều nhặn gì chứ! Cái cháu đòi là Patek Phillippe! Người lịch sựtao nhã như bà nội còn có được ngọc lục bảo còn hơn cháu một bậc.” CốTương bất mãn hếch mũi lên, thập phần kiều mị.
“Ta còn chưa ghen tị đâu!” Bà nội Cố hài hước trả lời.
“Ngọc lục bảo! Quá ghen tị!” Cố Tương la lớn.
Tiếu Nhiễm đang thương tâm nhìn thấy một già một trẻ hài hước rượt đuổi nhau, xì một tiếng cười rộ lên.
Chu Cầm đi đến bên cạnh Tiếu Nhiễm, lạnh nhạt hỏi một câu:”Đã ăn cơm chưa?”
Tiếu Nhiễm nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy cùng đi đi. Tôi đã dặn giúp việc nấu nhiều cơm hơn một chút.” Chu Cầm nói xong, bước vào phòng bếp.
“Cám ơn mẹ.” Tiếu Nhiễm biết ơn từ đáy lòng. Cô cẩm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239439/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.