Gương mặt Cố Mạc lập tức trở nên lạnh lùng.
Tiếu Nhiễm nhanh chóng khua tay nói:”Em không cần.”
“Anh, vậy là không được.” Cố Nhiên bá cổ Cố Mạc, bắt đầu nói ra đạo lýlớn,”Anh không thấy trên tivi nói người chồng tốt là phải như thế nàosao? Vợ là để yêu chiều.”
“Em đã có quà rồi!” Tiếu Nhiễm không muốn người khác trách cứ Cố Mạc, nhanh chóng đưa tay ra, cho mọingười xem chiếc nhẫn ngọc trai xinh đẹp, “Cố Mạc đã tặng cho em lúc ởThụy Sĩ.”
Cố Tương tò mò cầm lấy ngón tay của TiếuNhiễm, hưng phấn hỏi:”Không tồi! Chị dâu nhỏ, đây không phải là viênngọc trai Thành Thiên đắt giá sao?”
“Vậy sao?” Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn thoáng qua Cố Mạc, trả lời thận trọng.
Anh sẽ không hối hận khi đưa cho cô chiếc nhẫn này chứ?
“Anh, chiếc nhẫn này có thể đổi lấy một căn biệt thự chứ?” Cố Tương tò mò hỏi.
“Không chỉ có biệt thự.” Cố Mạc thản nhiên trả lời. Tuy Cố Mạc chưa nói ra giá trị của chiếc nhẫn, nhưng Tiếu Nhiễm hiểu rõ nó nhất định có giá trêntrời.
“Chị dâu nhỏ, anh của em cũng rất thương chị đó.” Cố Tương hâm mộ nói.
“Hâm mộ sao?” Bà nội Cố cười hỏi.”Vậy tự đi tìm một người đi.”
“Bà nội, bà với mẹ hôm nay làm sao vậy? Nói cháu phải đi lập gia đình,trong nhà không nuôi nổi cháu rồi sao?” Cố Tương dùng vẻ mặt đặc biệtcủa riêng mình, vừa làm nũng vừa kháng nghị.
“Mỗi ngày bánh ngô dưa muối là có thể nuôi được tốt rồi.” Bà nội Cố nghiêm trang trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239434/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.