Ninh Hạo vừa thấy Tiếu Nhiễm, liền khẩn trương lôi cô vào trong góc, quan tâm hỏi han: “Cố Mạc có làm gì cậu không?”
Tiếu Nhiễm khẽ lắc đầu: “Không có.”
Thái độ của Cố Mạc làm cho cô cân nhắc bất định.
Buổi sáng cô hỏi anh về sau có thể vẫn yêu nhau được không, anh vậy mà không hề đáp lại.
Cô không hiểu có phải anh hối hận rồi hay không.
Hối hận vì đã đối xử dịu dàng với kẻ thù như vậy.
Nghe được Tiếu Nhiễm nói, Ninh Hạo thở dài nhẹ nhõm: “Mình an tâm rồi. Minhchỉ sợ sau khi anh ta biết sự thật rồi sẽ ngược đãi cậu.”
Cố Mạc lạnh lùng như vậy, đối đãi yêu ghét nhất định rõ ràng. Bị anh ta hận nhất định là chuyện vô cùng đau khổ.
“Chắc là không, anh ấy vẫn coi mình là vợ, thuộc loại người nói năng chuangoa, tâm đậu ũ. Nhiều lắm là anh ấy hờn dỗi vài ngày thôi.” Tiếu Nhiễmlắc đầu, cười giải thích.
Cô không muốn đem chuyện bị hành hạ mấy ngày nay nói cho Ninh Hạo biết, cô không muốn nhiều người lo lắng cho mình.
“Mình cũng thấy nếu anh ấy yêu cậu chân chính, thì nên quên hết những ân oánnày đi.” Ninh Hạo dịu dàng cười: “Anh ấy chịu bỏ qua, nên để cho anh ấythời gian.”
Tiếu Nhiễm hiểu Ninh Hạo nói, trong lòng không khỏi cảm khái.
Quá thông minh, là chuyện tốt sao?
“Tháng sau mùng mười, chúng mình cử hành hôn lễ. Ngày hôm qua bà nội đã đặtkhách sạn rồi.” Tiếu Nhiễm thoải mái cười: “Lớp trưởng, cậu không cần lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239380/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.