“Anh sớm đã có âm mưu?” Tiếu Nhiễm quệt miệng nhỏ, bất mãn hỏi.“Còn không phải là biết em sợ đắng sao.” Cố Mạc sau khi nhét chénthuốc vào tay Tiếu Nhiễm, tiện tay lột luôn vỏ kẹo chocolate, sau đó chờ cô uống thuốc.
Tiếu Nhiễm biết cự tuyệt không được, đành phải bịt mũi đem thuốc đổ hết vào trong miệng.
Cố Mạc nhận lấy chén thuốc, nhìn cô nhăn mũi nhíu mày, liền đemchocolate đút vào trong miệng Tiếu Nhiễm, nhàn nhạt cười hỏi: “ Còn đắng không?”
”Nếu không anh thử xem?” Tiếu Nhiễm cong môi lên nói.
”Anh lại không có bệnh của phụ nữ.” Cố Mạc cười nói xong, liền bỏ vào phòng bếp.
Tiếu Nhiễm đỏ bừng hai má, trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Mạc: “Từ bao giờ mà anh trở lên hư hỏng như vậy rồi?”
Cô đi vào phòng bếp, nhìn Cố Mạc đang nấu cháo, liền dựa vào khungcửa không quên hỏi: “Ngài quản gia? Hôm nay sao anh lại nấu cơm??”
“ Anh hôm nay tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, ở nhà bồi em, khôngđến công ty.” Cố Mạc một bên khuấy cháo trong nồi một bên trả lời cô.
”Thật sự?” Tiếu Nhiễm có chút không dám tin những điều chính mình vừa nghe thấy. Cố Mạc vậy mà sẽ vì cô mà ở nhà sao.
Cố Mạc trầm tư hơn mười giây, rồi mới xem cháo trong nồi nói: “Đã nửa tháng không nghỉ ngơi rồi. Anh thấy mệt mỏi.”
”A....”
Tiếu Nhiễm mất mác xoay người, đi vào nhà ăn, vô lực gục xuống bàn.
Cố Mạc ở nhà, kỳ thật cũng chỉ vì quá mệt mỏi, không có liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239315/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.