“Tại em tùy hứng rồi gây chuyện.” Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng đẩy Cố Mạcra, vẻ mặt hiu quạnh nói,”Lúc mẹ em mất em mới chỉ có ba bốn tuổi, ba em vừa làm cha vừa làm mẹ của em, thật sự không dễ dàng. Em không nên phản đối ông tái hôn. Cố Mạc, người anh nên hận là em, là đứa con gái đượcchiều sinh hư.”
“Đúng là được chiều sinh hư.” Cố Mạccũng không phủ nhận, thản nhiên nhếch khóe môi.”Mỗi người bất luậnchuyện gì đều phải có trách nhiệm với hành động của mình. Lúc em lái xeem phải nghĩ đến khả năng em làm ai đó bị thương.”
“Em biết rồi. Nhưng đã quá muộn.” Tiếu Nhiễm rưng rưng nước mắt sám hối nói.
“Trời cao sẽ không cho em cơ hội hối hận, cho nên mỗi người trong lòng đều có một phần trách nhiệm. Em có trách nhiệm với người khác cũng là có trách nhiệm với chính mình.” Cố Mạc nghiêm túc nói.
Tiếu Nhiễm tự trách cắn môi, cúi đầu cực thấp.
Cố Mạc nói rất đúng.
Nhưng hiện tại cô nói cái gì cũng không có tác dụng.
Cố Mạc còn muốn nói điều gì đó thì di động đổ chuông. Anh nhận điện thoại, nhướng mi trong chốc lát, liền lạnh lùng ra lệnh nói:”Trịnh Húc, có thể thu lưới!”
Thu lưới?
Thu lưới ai?
Tiếu Nhiễm sốt ruột ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Mạc:”Cố Mạc, anh đã biết hung thủ là em, vì sao còn muốn đối phó ba em?”
Cố Mạc đang suy nghĩ, nghe được câu hỏi của Tiếu Nhiễm, lập tức trở nênlạnh nhạt:”Với em ba em là một người ba tốt, nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239309/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.