Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Cố Mạc vang lên.Tiếu Nhiễm đẩy đẩy Cố Mạc, cười nói: “Cố Mạc, nhận điện thoại.”
”Điện thoại tới thật không đúng lúc.” Cố Mạc vô cùng bất đắc dĩ.
”Đều đã dính lấy nhau một ngày, anh còn không thấy chán sao?” TiếuNhiễm cười ghé vào trên người Cố Mạc, nhéo nhéo cái mũi như điêu khắccủa anh.
Cố Mạc tựa hồ như đang suy tư, trong mắt lóe sáng hứng trí cười nói:“Không có. Từ trước đến giờ đều không có ai gần gũi với anh. Anh vẫnluôn độc lai độc vãng.”
”A....” Tiếu Nhiễm trượt xuống từ trên người Cố Mạc, cầm lấy chăn quấn quanh mình.
Tưởng Y Nhiên từ nhỏ đã là minh tinh, cúp lớn, giấy khen đều giànhlấy trên tay. Một người con gái như thế tự nhiên sẽ không phải là mộtngười tựa như đứa trẻ thích bám người.
”Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Cố Mạc biết anh lại nói lời tổn thương đến Tiếu Nhiễm, liền xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói.
”Không có. Anh nhanh nghe điện thoại đi! Đều đã gọi đến lần thứ ba rồi.” Tiếu Nhiễm bày ra một khuôn mặt xán lạn.
Kỳ thật cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, Tưởng Y Nhiễn thật giốngnhư con gián đạp mãi không chết, thỉnh thoảng lại chui ra, để cho cô cảm thấy áy náy, để cho cô cảm thấy đau lòng. Đồng thời cũng để cho cô thấy được bản thân mình cũng thật tầm thường, cho cô thấy được bản thân côcùng Tưởng Y Nhiên chênh lệch quá lớn.
Cố Mạc hôn một chút lên trán Tiếu nhiễm, sau liền đứng dậy nghe điện thoại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239284/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.