Tiếu Nhiễm cầm điều khiển, theo dõi hình ảnh trên TV, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh.
Cô đã nghĩ mục đích của Tiếu Lạc đến đây không đơn giản.
Quả nhiên!
Tiếu Lạc muốn nhòm ngó đến tiền trong nhà cô, lại còn muốn nhòm ngó người đàn ông của cô? Lại còn vô liêm sỉ xin ngủ lại.
Cố Mạc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang hầm hầm nhìn chằm chằmmàn hình, liền cười nhạt:”Em đã hạ sốt chưa? Xem loại tôm tép nhãi nhépđó biểu diễn mà không nhàm chán sao?”
“Anh cũng biết nó là tiểu nhân.” Tiếu Nhiễm oán hận nghiến răng.
Hồi còn ở Moritz, Tiếu Lạc kiêu ngạo biết bao, lấy vụ tai nạn năm đó ra uy hiếp cô.
Sau khi việc mẹ mình biển thủ công quỹ bị vạch trần, nó lại lấy đem chuyện đó ra để uy hiếp mình câm miệng.
Tiếu Lạc tuy rằng mới chỉ có mười lăm tuổi, thật làm cho người chị cả hơn nó ba tuổi này cảm thấy hổ thẹn.
“Đừng xem nữa. Uống thuốc đi.” Cố Mạc ngồi vào mép giường, đưa thuốc bắc đến trước mặt Tiếu Nhiễm.
“Lại là thuốc bắc? Chú, anh có thể tha cho em một lúc không? Ngày nào cũnguống rồi dạ dày em sẽ bị thủng đó!” Tiếu Nhiễm che miệng lui ra phíasau.
Cô thực sự không thể chịu được cái mùi chua chua của thuốc bắc thêm nữa.
“Vết thương đã không đau nữa rồi. Hôm nay có đau bụng không? Cố Mạc lạnh lùng liếc nhìn Tiếu Nhiễm.
“Đỡ hơn một chút…một chút…” Tiếu Nhiễm cười haha hai tiếng.
Không thể không thừa nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239259/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.