“Ba, sao hôm nay ba lại rảnh rỗi như vậy?” Cố Tương tò mò hỏi, pháthiện ngoài mẹ ra thì tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. “Không phảimọi người bàn chuyện lớn gì sau lưng con đó chứ?”
”Bàn chuyện chia gia tài nhưng không có phần em!” Cố Nhiên nửa đùa nửa thật nói.
Bà nội Cố nghe thấy cậu ấy nói như vậy, đánh yêu một cái: “Thằng nhóc chết tiệt, bà mới sống được vài chục năm thôi mà con đã có ý định chia tàisản rồi à?”
Cố Nhiên xoa đầu, cười hai tiếng: “Bà nội à, không phải con chỉ nói đùa với Cố Tương thôi sao?”
”Thế sao?” Cố Tương vui sướng khi người khác gặp họa.
”Anh chỉ nói đùa em thôi! Nếu chia tài sản thì phần của anh sẽ cho em!” Cố Nhiên lấy lòng nói với Cố Tương.
”Anh vẫn nên giữ lại cưới vợ đi. Em cảm thấy hài lòng rồi! Chỉ cần bà nội và ba mẹ yêu em!” Cố Tương vừa ôm tay Cố Hoài Lễ, vừa ôm vai bà nội, làmnũng.
”Ai dám không thích em chứ? Bà cô trẻ!” Cố Nhiên rút mộtnhành bách hợp trong bình hoa trên bàn đưa cho Cố Tương, “Trong lònganh, ngoại trừ bà nội và mẹ thì em là người quan trọng nhất đó!”
”Thật là giống anh trai con!” Bà nội Cố cười trách yêu Cố Nhiên.
Tiếu Nhiễm thấy hai anh em cười đùa không hiểu sao trong lòng thấy buồnphiền. Mọi người trong Cố gia tuy không nói những lời ngọt ngào với nhau nhưng thật sự yêu thương lẫn nhau. Mà mẹ kế và em gái cô lại luôn tínhkế để chiếm đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239216/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.