“Làm sao biết được anh sẽ không?” Cố Mạc ăn một miếng, không hiểu sao có chút cảm động.Tiếu Nhiễm vậy mà lại quan tâm tới anh.
Là trưởng thành?
Hay là vì anh cho nên cô mới biết quan tâm?
”Em có khả năng đặc biệt. Chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể biết được anhđang đang bị làm sao.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.”Em rất lợi hại đi?”
”Lợi hại! Xem ra anh ở bên ngoài không thể xằng bậy rồi.” Cố Mạc làm cái biểu tình sợ hãi, nửa đùa nửa thật nói.
”Anh có xằng bậy qua sao?” Tiếu Nhiễm uy vũ chất vấn.
”Không có.” Cố Mạc lập tức lắc đầu không chút do dự.
Tiếu Nhiễm cười kéo mặt Cố Mạc lại, nói: “Vậy anh sợ cái gì?”
”Anh có chút khát.”
”Chỉ có ca cao.” Tiếu Nhiễm lập tức bưng cốc ca cao nóng trên bàn, đưa tới bên môi Cố Mạc.
Cố Mạc tựa hồ thật sự khát, liền một ngụm uống sạch ca cao trong cốc.
”Anh thường xuyên vì công việc mà không quan tâm đến ăn uống như vậy sao?”Tiếu Nhiễm đau lòng hỏi. Nhìn bộ dạng này của Cố Mạc, có khi thực sự làbị bỏ đói.
”Vội quá nên quên mất.” Cố Mạc nói xong, liền cầm đũa ăn một miếng cơm.
Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị: “Cố Mạc, anh không thể tiếp tục như vậy. Hômnay để dạ dày đói chết. Về sau ba bữa cơm nhất định phải đúng giờ ăncơm. Em mỗi ngày sẽ quan sát anh, đúng giờ gọi điện giám sát anh!”
”Thật là lợi hại!” Cố Mạc đút cho Tiếu Nhiễm một miếng, cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239062/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.