Ngày hôm sau, Cố Mạc kiên trì không cho Tiếu Nhiễm đi học, bá đạo xin phép giúp cô nghỉ học.
"Chú, em cũng không phải là mắc bệnh gì liên quan đến sống chết, xin nghỉ làm gì? Em chỉ là đau bụng kinh! Đau bụng kinh!" Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
Nếu bị các bạn học biết nguyên nhân cô xin phép nghỉ học, còn không phải sẽ bị cười chết sao?
"Đau bụng kinh cũng là bệnh." Cố Mạc đạm mạc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, xong lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tiếu Nhiễm không vui ngồi lên trên bàn, thành công rời lực chú ý của anh từ sổ ghi chép đến mình."Em muốn đi học!"
Hai tay Cố Mạc đưa vào nách Tiếu Nhiễm, thoải mái nhấc cô lên, chuyển qua chân anh: "Anh vì em mà nghỉ ngơi một ngày. Cho nên em càng phải nghe theo anh."
"Anh cơ bản là mặc kệ em!" Tiếu Nhiễm hừ lạnh nhìn Cố Mạc.
"Sau đó bỏ lại một mình em ở nhà đau đến phát khóc?" Cố Mạc hơi hất mày.
"Chuyện kia cũng đã bao lâu rồi mà?" Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.
Cô không phải là một cô gái kiên cường, gặp phải ủy khuất hay đau đớn, cô đều muốn khóc. Cô thừa nhận chính mình bị ba chiều chuộng đến không biết khổ cực, đau đớn là gì, khuyết điểm đầy mình.
Hai tay Cố Mạc vòng qua eo nhỏ của Tiếu nhiễm, thân thể gắt gao áp lên lưng cô, giọng nói khàn đục nói: "Anh không cho em nhịn đau một mình, không cho em được rơi nước mắt."
Tiếu Nhiễm uất ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238955/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.