Editor: Chi Misaki
Tiếu Nhiễm rúc vào trong lòng Cố Mạc, trong tay cầm bài luận Anh, một bên xem một bên nhỏ giọng học thuộc lòng.
Cố Mạc rút đi tờ giấy trong tay cô, cười nói: "Em đều đã đọc 10 lần rồi. Anh có thể chứng minh không có làm sai mà."
"Đáng nhẽ ra hôm qua em không nên nhờ anh viết luận Anh giùm. Anh viết hay như vậy, ngay cả học thuộc lòng em cũng không học được.”Tiếu Nhiễm ảo não nói.
Ngày hôm qua cô làm bài tập viết sau cùng, sau đó không hiểu sao lại nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, vì thế bài luận Anh là Cố Mạc chấp bút. Chờ buổi sáng khi cô tỉnh dậy thì đã nhìn thấy bài luận Anh “dạt dào tình cảm” kia... cô lập tức há hốc mồm. So với những học sinh cấp 3 ở nơi này, cô có thể coi là vô cùng xuất sắc a. Lúc đấy muốn viết lại cũng đã không còn kịp, cô đành lấy bài viết của Cố Mạc nộp lên trên. Nhưng vì không để thầy giáo nghi ngờ bài này không phải do cô viết, cô liền sáng sớm tinh mơ ngồi dậy học thuộc.
"Ngày hôm qua nhìn em mệt như vậy, anh không đành lòng đánh thức em." Cố Mạc nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Tiếu Nhiễm.
"Còn không phải anh làm hại?" Tiếu Nhiễm quệt miệng nhỏ, bất mãn kháng nghị.
Cố Mạc khẩn trương rướn cổ giải thích: "Đều là lỗi của anh! Đều đã là lỗi của anh! Nếu em vẫn còn không hài lòng, có thể đánh anh hai cái."
Tiếu Nhiễm rút bàn tay bị Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238939/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.