Editor: Xẩm Xẩm
Lúc Tiếu Bằng Trình trở về, Cố Mạc lạnh lùng ngồi trong phòng khách, lật chuyển xem tạp chí kinh tế tài chính trên bàn, mà Tiếu Nhiễm thế nhưng lại ghé vào trên chân anh, chơi trò chơi trên ipad. Tiếu Lạc cô đơn ngồi một bên, hứng thú rã rời xem ti vi.
“Tiếu Nhiễm, con đã quay lại! Ba nhớ con muốn chết!” Ông cười lớn mở hai tay ra, ôm Tiếu Nhiễm đang chạy đến vào trong ngực.
Cố Mạc đạm mạc nhìn về phía Tiếu Bằng Trình: “Con không cần những cái cấm kỵ này, chỉ là vì cho ba vui vẻ, con mới đưa Tiếu Nhiễm trở về. Nếu Tiếu Nhiễm ở đây mà cũng không vui, con sẽ đến đón cô ấy về.”
“Nơi này là nhà của Tiếu Nhiễm! Ai dám trêu chọc nó mất hứng?” Tiếu Bằng TRình giận trừng mắt.
“Có người che chở, con rất yên tâm.” Cố Mạc nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng là tươi cười kia cực kỳ thương cảm, nếu không phải tầm mắt của Tiếu Bằng Trình tốt, có thể sẽ bỏ qua.
“Anh rể, nhà chúng ta người nói chuyện có giá trị cao nhất chính là chị, chị ấy nói một câu bằng em nói mười câu, vì ba cưng chiều chị ấy lên tận trời rồi. Anh nói xem chị ấy ở nhà thì phải chịu ai?”
Cố Mạc không đáp lại Tiếu Lạc, chỉ nhàn nhạt cười nhìn Tiếu Bằng Trình: “Muốn thiết tha một phen không>?”
Được.” Tiếu Bằng Trình vui lòng cười rộ lên: “Tiểu Lạc, con đi lấy chai rượu năm 1983 của ba ra đây, hôm nay ba phải uống đến say với anh rể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238909/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.