Editor: Chi Misaki
Bởi vì là ngày mai được nghỉ Tết Nguyên Đán, cho nên buổi chiều thầy giáo bàn giao công việc dọn dẹp vệ sinh.
Tiếu Nhiễm một bên lau cửa, một bên lau nước mũi.
Ninh Hạo đi tới, lấy giẻ lau nhà trong tay cô, đem một hộp thuốc cảm mạo nhét vào trong lòng bàn tay cô: “Về nhà nhớ uống thuốc. Một ngày ba lần, một lần một viên.”
“Lớp trưởng, cậu mua thuốc khi nào thế?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc hỏi.
“Vừa mới thôi.” Ninh Hạo nhàn nhạt cười nói, “Cậu ngồi đi, chờ tớ lau xong sẽ đưa cậu về nhà.”
“Làm sao cậu biết hôm nay không ai đón tớ?” Tiếu Nhiễm không biết phải cảm tạ Ninh Hạo như thế nào. Bọn họ quen biết nhau 15 năm, không phải một từ “Tạ” đơn giản là có thể biểu đạt hết được.
“Đoán!” Ninh Hạo khó xử nở nụ cười.
“Xem ra không thể cùng người quá thông minh kết bạn rồi.” Tiếu Nhiễm cầm thuốc cảm, lắc lắc, cười hì hì nói.
“Tớ vốn ngu dốt. Cậu không cần phải xoắn xuýt vì điều này.” Ninh Hạo cầm giẻ lau nhà chỉ chốc lát liền đem 慗 gian phòng lau sạch sẽ.
Tiếu Nhiễm cùng Ninh Hạo nhàn nhã đi trên con đường lát đá ở trường học, không khỏi cảm khái thời gian trôi qua cũng cực nhanh.
Hai năm rưỡi trước, lúc vừa mới thi vào trường này, bọn họ còn là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng hôm nay, cô đã lập gia đình rồi.
Ninh Hạo từ ra từ trong túi áo lấy ra một hộp nhung màu lam, đưa cho Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238900/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.