Editor: Chi Misaki
Đèn phòng cấp cứu đột nhiên bị tắt, Ứng Mẫn có chút mệt mỏi xuất hiện.
“Như thế nào?” Cố Mạc lập tức khẩn trương tiến lên.
“Có chủ nhiệm Lưu ra tay, Tưởng phu hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm.” Sau khi Ứng Mẫn cởi khẩu trang ra nói, “Cố Mạc, lần này Tưởng phu nhân tuy phát bệnh nhưng trí mạng không phải ở điểm này. Thời điểm em kiểm tra cho bà ấy có phát hiện ra bên trong họp sọ của bà ấy có một khối u mạch máu ước chừng 0. 8 centimeter.”
“U mạch máu?” Cố Mạc khẩn trương nhìn Ứng Mẫn, “Nguy hiểm sao?”
Biểu tình Ưng Mẫn có chút ngưng trọng nhìn Cố Mạc: “Ở phương diện này anh rõ hơn em. Anh đi theo em.”
Cố Mạc đi theo Ứng Mẫn vào thang máy, tâm tình không hiểu sao có chút nặng nề.
Ứng Mẫn chỉ vào nơi nào đó trên giấy chụp X-Quang, nói với Cố Mạc: “Anh xem nơi này...”
Sau hồi lâu nghiên cứu, Cố Mạc cẩn thận nói: “Tôi vẫn luôn chú ý tới việc điều trị tinh thần cho bà ấy, nhưng lại xem nhẹ tình trạng cơ thể của bà ấy. Là lỗi của tôi! Nếu tôi sớm nghĩ đến một chút, hẳn sẽ không để cho nó phát triển đến tình trạng như thế này.”
“Không có biện pháp tiến hành giải phẫu trị liệu, chỉ có thể phẫu thuật mở sọ. Xác xuất giải phẫu thành công chỉ có 50%, anh có thể gánh vác rủi ro này sao?” Ưng Mẫn chân thành nhìn nhìn Cố Mạc.
“Không thể!” Cố Mạc thẳng thắn trả lời.
“Vậy anh cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238880/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.