Editor: Nhã Y Đình
Bị nói đúng tim đen, mặt Dương Nguyệt Quyên lúc trắng lúc xanh.
Tiếu Nhiễm nói không sai, chẳng có thương hiệu nổi tiếng nào thiết kế trang phục tầm thường đến mức người ta chán ghét. Vì để mua được những bộ trang phục mang lại hiệu quả này, bà ta đã phải tìm kiếm hơn mười ngày liên, chân cũng tê dại.
“Chị, nếu chị không thích thì thôi! Đừng nói những lời khó nghe như thế. Mẹ em vì chuẩn bị hôn lễ cho chị mà buổi tối ngủ cũng không ngon, dạo gần đây cũng mất ngủ!” Tiếu Lạc bất mãn nói xong, nói với Dương Nguyệt Quyên, “Mẹ, nếu chị không thích mấy bộ trang phục này thì mẹ cho cất đi đi. Đừng để ở đây khiến người khác bẩn mát. Lòng dạ xấu xa, bẩn thỉu nên cảm thấy ai cũng bẩn như người ta!”
Tiếu Nhiễm nghe được câu cuối cùng của Tiếu Lạc, phẫn nộ cho Tiếu Lạc một cái tát.
“Tiếu Nhiễm, chị điên à?” Tiếu Lạc tức giận nhìn Tiếu Nhiễm.
“Bản thân cô bẩn thịu đừng hắt nước bẩn lên người khác!” Tiếu Nhiễm cười lạnh nói.
“Mẹ, chúng ta đi thôi!” Tiếu Lạc nhét toàn bộ váy áo trên sô pha vào trong túi to, rồi dẫn theo Dương Nguyệt Quyên rời khỏi phòng nghỉ.
Đứng ở ngoài cửa phòng nghỉ, Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng hừ một tiếng: “Tiếu Nhiễm, là cô không cần đó. Lát nữa không có quần áo để thay thì sẽ biến mọi người thành chuyện cười!”
Tiếu Lạc ôm một đống quần áo ra ngoài, cười nói với Dương Nguyệt Quyên: “Mẹ, những bộ quần áo này phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238861/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.