Đêm đã gần khuya, thời tiết trở lạnh, Tiếu Nhiễm mặc lễ phục màu trắng bị lạnh, co rúm lại.
Tần Viễn Chu ngồi bên cạnh cô thấy vậy, lập tức cởi áo khoác của mình khoác cho cô.
"Cảm ơn!" Tiếu Nhiễm cảm động nhìn Tần Viễn Chu.
"Trời rất lạnh, chúng ta tìm chỗ ấm áp ngồi một chút!" Tần Viễn Chu nhìn đồng hồ một chút, nhẹ nhàng nói: "Ở xung quanh đây có quán cà phê 24 giờ không?"
"Anh...... họ, anh không phải ra sân bay sao?" Tiếu Nhiễm lúng túng hỏi.
"Anh lùi vé rồi!" Tần Viễn Chu đứng lên, cười nhẹ. "Đi thôi, tìm một chỗ uống cà phê cho ấm đi!"
"Em không muốn đi!" Tiếu Nhiễm lắc đầu. Cô muốn ngồi đây, xem pháo hoa có thể bớt đau buồn, "Anh đi một mình đi! Trả lại anh áo khoác!"
Thấy Tiếu Nhiễm định cởi áo khoác trả lại cho anh, Tần Viễn Chu mới khoác lại cho cô, "Em khoác đi, anh mặc nhiều, không lạnh!"
"Sao có thể không lạnh chứ? Tuy mùa đông ở thành phố B không có tuyết nhưng cũng nhỏ hơn 10 độ. Không thể vì anh đi theo em mà khiến anh bị cảm được!"
"Nếu không muốn anh bị cảm thì đi uống cà phê với anh. Sao anh có thể bỏ mặc em đau lòng ngồi ở đây chứ?" Tần Viễn Chu nói thật.
Ninh Hạo rất ít khi xin anh điều gì, cho nên anh chắc chắn sẽ làm đến nơi đến chốn việc Ninh Hạo nhờ vả.
"Em sẽ cố gắng không để mình đau lòng nữa!" Tiếu Nhiễm thấp giọng lẩm bẩm. "Anh cứ về đi, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238839/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.