Cố Mạc vừa tăng tốc, vừa nhận điện thoại mà Ưng Mẫn gọi tới.
Anh vừa nhìn đường vừa nói: “Ưng Mẫn, có việc gì?”
“Cố Mạc, phu nhân Tưởng mất tích.” Ưng Mẫn lo lắng nói.
Cố Mạc thiếu chút nữa đụng vào lan can bên đường. sau khi chạy xe đến giữa đường, anh lập tức khẩn trương hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Một giờ trước. cố Mạc, thực xin lỗi, đều tại em, anh giao phu nhân Tưởng lại cho em, em lại không thể chăm sóc bác ấy.” Ưng Mẫn hối hận xin lỗi.
“Không trách em!” Cố Mạc dùng sức đạp chân ga, chạy xe đến đường cao tốc, nhanh chóng về hướng nội thành.
“Chúng ta đã tìm khắp bệnh viện một lần, nhưng vẫn không tìm thấy người. cố Mạc, làm sao bây giờ? Phu nhân Tưởng sẽ không gặp chuyện không may chứ?” Ưng Mẫn lo lắng nói.
“Chỗ bà ấy có thể đi không nhiều lắm, để anh đi tìm!” Cố Mạc nói xong, liền cúp điện thoại, bắt đầu nghĩ những nơi mà phu nhân Tưởng có thể đi.
Về nhà?
Cố Mạc bấm điện thoại gọi cho bác sĩ phụ trách của phu nhân Tưởng: “Bác sĩ Vương, bác gái có về nhà không?”
“Anh Cố? Không phải phu nhân vẫn còn đang ở bệnh viện XX sao?” Bác sĩ Vương kinh ngạc hỏi.
“Bà ấy trộm đi ra khỏi bệnh viện. bác thử kiểm tra an ninh đi, chỉ cần bác ấy quay lại thì gọi điện cho cháu.” Cố Mạc cúp điện thoại, lại bắt đầu suy tư đến nơi có khả năng thứ hai.
Có thể gọi điện thoại đều đã gọi, Cố Mạc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238752/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.