"Cứu cô?" Chu Cầm kinh hãi nhìn Tưởng phu nhân.
"Em vốn nghĩ muốn tự sát ở trước mộ của Tưởng Bình, Cố Mạc lại kiên quyết lấy dao đi, tay cậu ta bị cắt phải rồi." Tưởng phu nhân giống như đang nói một chuyện rất chi là bình thường, ngữ khí vô cùng thoải mái, một chút lo lắng cho Cố Mạc đều không có. Điều này làm cho Chu Cầm cực kỳ bất mãn.
"Khiết Nghi, nếu không có việc gì thì cô nghỉ ngơi cho tốt đi." Chu Cầm lãnh đạm nói xong, liền quay sang nói với chồng mình, "Hoài Lễ, chúng ta cũng về nhà thôi."
"Không muốn theo giúp em sao?" Tưởng phu nhân có chút ỷ lại nhìn Chu Cầm.
"Tay con tôi cũng sắp tàn rồi. Hôm nay tôi không có tâm tình" Chu Cầm nói xong, liền mở cửa xe, ngồi vào Maybach.
Thời điểm Cố Hoài Lễ bước qua Tưởng phu nhân, nhẹ giọng trấn an bà ta một câu: "Dưỡng bệnh cho tốt."
"Tôi sẽ dưỡng bệnh cho tốt, các người đi thì cứ đi đi!" Tưởng phu nhân nói xong, liền xoay người đi vào biệt thự.
Cố Mạc Ném qua cho bác sĩ Vương một ánh mắt, liền dẫn theo cha mẹ rời đi.
Chu Cầm đau lòng nhìn tay con trai: "Tiểu Mạc, con không muốn sống nữa sao?Khiết nghi muốn tự sát, mẹ biết con áy náy, nhưng mà con cũng không thể lấy tay mình đi đoạt dao! Dao này nếu như không may cắt vào động mạch chủ, lúc đấy tay con phải làm sao bây giờ!"
"Mẹ, không thảm đến nỗi như vậy. Chỉ là chảy chút máu thôi. Người đừng lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238748/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.