Editor: Quỷ Quỷ
Ưng Mẫn dặn dò bác sĩ Vương xong, liền đi lên lầu tìm bà Tưởng.
“Bác Tưởng.” Đẩy cửa ra, nhìn thấy bà Tưởng đang ôm một quyển sách ngồi trên sô pha, cô liền cười bước vào chào hỏi.
“Bác sĩ Ưng, mau tới đây. Tôi cho cô xem ảnh của con gái tôi.” Bà Tưởng vẻ mặt yêu mến nói.
Ưng Mẫn lanh lợi đến ngồi cạnh bà Tưởng, vừa xem sách vừa nói:”Ảnh chụp không đẹp bằng người thật.”
“Cô từng gặp con gái tôi?” Bà Tưởng có chút kinh ngạc nói.
“Bác Tưởng, bác quên rồi sao? Cháu từng là đồng nghiệp của Cố Mạc. Cô Tưởng từng đến thăm bệnh viện, cháu đã gặp cô ấy. Chẳng qua lúc ấy cháu vẫn còn là trợ lý bác sĩ, chắc bác không chú ý đến cháu.” Ưng Mẫn ngượng ngùng nói.
“Cô đã biết Cố Mạc từ rất lâu sao?” Bà Tưởng ngẩng đầu hỏi.
“Có thể nói như vậy ạ.” Ưng Mẫn cười trả lời,”Cháu vào làm ở bệnh viện này cùng lúc với Cố Mạc, nhưng anh ấy là bác sĩ ưu tú với bằng tiến sĩ của Harvard, còn cháu chỉ là một trợ lý nhỏ tốt nghiệp học việc y học. Bọn cháu chỉ làm cùng nhau hai năm. Sau đó thì chuyện ấy xảy ra…”
Ưng Mẫn đột nhiên dừng lại, không nói thêm nữa, vẻ mặt có chút ưu thương.
“Đều tại Tiếu Nhiễm!” Bà Tưởng lập tức nheo mắt phẫn hận nói.
“Thực sự đáng tiếc. Nếu không phải tại vụ tai nạn đó, Cố Mạc sẽ trở thành chuyên gia thần kinh nổi danh nhất nước. Tuy rằng cháu lơn hơn anh ấy hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238745/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.