Editor: Nhã Y Đình
"Bác sĩ..... không lừa cháu chứ?" Vương Giai Tuệ không tin hỏi.
"Tôi thật sự không lừa cháu đâu!" Bác sĩ Lưu vội vàng đảm bảo.
"Tại sao..... nhìn thế nào..... cháu cảm thấy..... anh ta giống..... Mông Cổ" Cố Nhiên dùng sức, Vương Giai Tuệ đau đớn, kêu lên không kịp nói thêm lời nào.
"Được rồi" Cố Nhiên buông chân Vương Giai Tuệ ra, nói với bác sĩ Lưu: "Bó bột đi!"
"Được!" Bác sĩ Lưu làm phụ tá cho Cố Nhiên. Chẳng mấy chóc trên chân Vương Giai Tuệ có một lớp thạch cao thật dầy.
"Này, anh chắc chắn anh đang giúp tôi đó chứ?" Vương Giai Tuệ không tin tưởng nhìn Cố Nhiên.
"Em gọi tôi là cái gì?" Cố Nhiên làm như không nghe rõ, bất mãn hỏi.
"Anh..... hai Cố!" Vương Giai Tuệ không cam lòng nghiến răng gọi ba chữ.
"Nể tình em gọi tôi một tiếng anh, tôi nói thật cho em biết. Thật ra, vừa rồi..... tôi cũng chỉ làm bữa..... Cái gọi là bí kíp nối xương tổ truyền cũng có khi mất linh! Cũng phải tùy từng người!" Cố Nhiên trêu tức nói.
"Quả nhiên là bác sĩ Mông Cổ!" Vương Giai Tuệ muốn dẫm cho Cố Nhiên một cái nhưng vừa cử động thì chân đau đớn vô cùng.
"Hiện tại, em có thể về nhà. Một tháng sau tới khám lại!" Cố Nhiên cũng không tức giận, thu lại nụ cười trệu chọc, nghiêm túc nói.
"Sau bao lâu tôi có thể tháo bột?" Vương Giai Tuệ nhìn bàn chân bị bó to đùng, lo lắng hỏi.
Vừa động một chút đã đau kinh khủng, vậy cô làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238737/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.