“May mà có cô ấy.” Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm vào ngực, run run giọng nói.
Nếu người bị đánh gãy chân là Tiếu Nhiễm, anh không rõ mình có thể bình tĩnh mà đứng ở chỗ này được không. Tim anh nhất định sẽ đau đến chết. Anh nhất định sẽ tự tay bóp chết mất người đàn ông đã đả thương Tiếu Nhiễm.
May mà có Vương Giai Tuệ, cô ấy đã chịu khổ thay cho Tiếu Nhiễm. Anh nhất định sẽ đền đáp cho cô!
Hiện giờ anh vô cùng biết ơn quyết định của mình lúc trước, để Vương Giai Tuệ bảo vệ Tiếu Nhiễm thay anh. Vương Giai Tuệ quả nhiên không làm cho anh thất vọng. Chỉ cần Tiếu Nhiễm được bình an, cho dù muốn anh dâng lên hai dãy biệt thự anh cũng tình nguyện. Chẳng qua mẹ con Vương Giai Tuệ đều không phải là những người tham lam.
“Lúc ấy Giai Tuệ giống như gà mẹ bảo vệ gà con, ôm trọn lấy em….Em nghe thấy tiếng xương gãy, Giai Tuệ lại kêu lên một tiếng. Em biết bạn ấy sợ em áy náy nên cố gắng chịu đựng. Cố Mạc, em có phải là sao chổi không? Tại sai ai gặp được em đều chịu bất hạnh như vậy?” Tiếu Nhiễm tự trách nói.”Năm em bốn tuổi mẹ em bị bệnh mà chết, Y Nhiên vì em mà chết, giờ đến lượt Giai Tuệ vì em mà…”
“Không phải lỗi của em.” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm đi ra thang máy, chào hỏi Y tá trưởng nói:”Hộ sĩ Trần, Cố Nhiên hẳn là đã gọi điện cho cô rồi chứ?”
“Vâng! Mời đi bên này!” Hộ sĩ Trần làm tư thế mời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238729/chuong-634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.