"Hóa ra cô vẫn nhớ à?" Y tá cười, cầm tay Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng dùng kiêm tiêm chọc vào ven ở mu bàn tay của Tiếu Nhiễm, động tác thành thạo.
"Không đau chứ?" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, đau lòng hỏi.
"Chỉ giống như bị muỗi cắn thôi! Không đau lắm!" Tiếu Nhiễm vội vàng trả lời.
Y tá hài lòng cầm khay ra ngoài.
Vừa mở cửa, đã thấy một nhóm người đứng ngoài, đang định gõ cửa.
"Xin hỏi Tiếu Nhiễm ở phòng này đúng không?" Cố Hoài Lễ khách khí hỏi.
"Vâng, mời ông vào!" Y tá lui về sau một bước, đế cho Cố gia đi vào.
"Bé con!" Bà nội Cố không đợi con trai đẩy mà tự mình đẩy xe lăn xông vào phòng bệnh.
"Bà nội, ba! Tại sao mọi người đến ạ?" Tiếu Nhiễm kinh ngạc ngồi dậy.
"Nằm xuống đi nào! Bà nội lo lắng nên đến thăm con, con không cần ngồi dậy!" Bà nội Cố hiền từ nói.
"Bà nội, con xin lỗi! Con không dám đến gặp bà!" Tiếu Nhiễm cực kỳ hối hận nhìn bà nội Cố. Từ sau hôn lễ, cô cũng không đến Cố gia chẳng đến thăm bà nội. Bà nội chắc chắn vì chuyện của cô và Cố Mạc mà đau lòng lắm.
"Không phải lỗi của con! Muốn trách thì trách cháu trai bà không hiểu chuyện!" Bà nội Cố bất mãn nhìn Cố Mạc một cái.
Cố Mạc tự giác đuối lý, mím môi: "Bà nội, con biết sai rồi!"
"Con biết còn có tác dụng sao? Phải để Tiếu Nhiễm tha thứ cho con mới được!" Bà nội Cố răn dậy Cố Mạc, rồi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238699/chuong-649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.