Editor: Quỷ Quỷ
“Ngừng!” Tiếu Nhiễm lui lại mấy bước, đứng cách Cố Mạc một khoảng xa, khẽ cười nói:”Chú, anh không thể hạ độc thủ với một bệnh nhân lâm trọng bệnh được!”
“Hạ độc thủ?” Cố Mạc nhíu mi một chút,”Chẳng lẽ không phải là tình yêu sao?”
“Rõ ràng chính là hạ độc thủ!” Tiếu Nhiễm cười né ra.
Cố Mạc nhanh chóng đuổi theo, chặn lại ôm ngang Tiếu Nhiễm:”Nha đầu, lâu lắm rồi chưa bị chỉnh đúng không?”
“Em sẽ không bị uy hiếp đâu!” Tiếu Nhiễm giãy dụa cười nói.
Cố Mạc ném Tiếu Nhiễm lên giường, áp đến sau lưng cô, ngang ngược nói:”Anh muốn chỉnh em! Em dám có ý kiến?”
“Có! Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc muốn hôn mình, vội vàng giơ tay che môi anh, nghịch ngợm nói,”Chú, phải nhẫn nại, em là bệnh nhân!”
“Đâu có dễ dàng như vậy!” Cố Mạc vươn tay, ra sức cù nách Tiếu Nhiễm, nhìn thấy người dưới thân bị ngứa đến cười khanh khách thì anh cũng vừa lòng cười rộ lên, hay tay càng dùng sức hơn, bắt cô phải xin tha.
“Đừng…..Chú….em…..không dám……có ý kiến!” Tiếu Nhiễm cười đến đau cả bụng.
Cố Mạc dừng động tác, nằm bên cạnh Tiếu Nhiễm, sự yêu thương trong ánh mắt có thể nhấn chìm người khác.
“Cố Mạc, anh quá xấu rồi!” Tiếu Nhiễm dùng sức nhéo cánh tay của Cố Mạc, bất mãn kháng nghị.
Cố Mạc đột nhiên ôm chặt Tiếu Nhiễm, khàn khàn nói:”Nha đầu, anh cứ tưởng sẽ không bao giờ được ở cùng em như vậy nữa.”
“Em cũng vậy!” Tiếu Nhiễm nghe được sự sợ hãi trong giọng nói của Cố Mạc, hốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238689/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.