Editor: Chi Misaki
Ra khỏi bệnh viện, Tiếu Nhiễm dùng sức vươn vai: “ Tiếu Nhiễm- tôi... Rốt cuộc có thể sống lại rồi!”
“Vốn cũng không nghiêm trọng mà!” Cố Mạc vò rối mái tóc của Tiếu Nhiễm, sủng nịch cười nói.
Tiếu Nhiễm ôm lấy cánh tay Cố Mạc, cười hỏi: “Chú, chúng ta đi đâu ăn cơm?”
“Gọi ông xã, anh sẽ nói cho em biết!” Cố Mạc nghiêng lỗ tai, chờ Tiếu Nhiễm gọi anh.
“Ông...Ông xã, chúng ta đi đâu ăn cơm?” Tiếu Nhiễm cố ý nói thêm một chữ, nghịch ngợm cười hỏi.
Cố Mạc bất đắc dĩ hất mày: “Anh có già như thế sao?”
“Nếu so với em...Có vẻ như...Có một chút...” Tiếu Nhiễm xấu xa giơ ngón út, ha ha cười hai tiếng.
Cố Mạc một tay nắm lấy bàn tay Tiếu Nhiễm, trầm trầm nói: “Buổi tối anh sẽ chỉnh em sau!”
“Ông xã, em sợ!” Tiếu Nhiễm ôm lấy eo Cố Mạc, giả bộ một bộ dáng đáng thương nói.
“Nha đầu, anh thừa nhận tuổi anh có chút lớn, “ Cố Mạc u buồn nói, “Có phải em cảm thấy ủy khuất không?”
Tiếu Nhiễm lập tức lắc đầu: “Cố Mạc, làm sao anh có thể nghĩ như vậy?”
“Nhìn thấy Ninh Hạo thanh xuân phơi phới trước mặt, ngẫu nhiên anh có chút tự ti.” Cố Mạc mím môi mỏng.”Thanh xuân của anh không thể tìm lại nữa. Nhưng anh thể sẽ để em có thể nhìn thấy quãng thời gian anh bừng bừng sức sống nhất.”
“Em hiện tại đã thấy được!” Tiếu Nhiễm kiễng mũi chân, mổ một cái lên môi anh, “Ông xã, em yêu anh!”
“Anh...” Cố Mạc cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238681/chuong-660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.