“Đừng vội.” Cố Nhiên đi tới, muốn giơ tay ôm Vương Giai Tuệ ngồi vào bàn ăn.
“Em tự đi được.” Vương Giai Tuệ né đi một chút, lặng lẽ nhìn thoáng qua Ninh Hạo.
“Chờ em đến được bàn ăn, cháo đã nguội rồi.” Cố Nhiên trêu chọc cười, bất chấp ôm lấy Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn Cố Nhiên:”Em cũng không phải trẻ con, anh cứ xán vào làm gì?”
“Anh thích!” Cố Nhiên không kìm chế được cười nói.
Tiếu Nhiễm tò mò nhìn Cố Nhiên. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh ôm Giai Tuệ.
Xem ra anh đối với Giai Tuệ rất nghiêm túc.
Nhưng một lãng tử thực sự vì một nhành cỏ thơm mà bỏ qua cả rừng rậm sao?
Cô rất hi vọng Cố Nhiên có thể theo đuổi được Giai Tuệ, lại sợ anh không đủ chân thành làm tổn thương Giai Tuệ.
Ninh Hạo từ đầu đến cuối không nói gì, giống như sự tồn tại của Cố Nhiên không gây ảnh hưởng gì đến anh. Anh cúi đầu, nghiêm túc làm bà tập Anh văn.
“Lớp trưởng, cậu có đói không?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi.
Nghe Tiếu Nhiễm hỏi, Ninh Hạo đang dán mắt vào sách ngẩng đầu, tươi cười như cơn gió mùa xuân ấm áp:”Tớ ăn ở nhà rồi. Cậu đói bụng mà còn phải giúp Giai Tuệ ăn cơm. Không cần để ý đến tớ.”
“Vậy tớ đi đây!” Tiếu Nhiễm cười nói.
Ninh Hạo cười gật gật đầu.
Anh biết Cố Nhiên xem anh như tình địch, anh thật muốn cười, bởi vì địch ý của Cố Nhiên không có lý. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238609/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.