Editor: Chi misaki
"Bà nói hưu nói vượn cái gì? Cái gì mà mới vừa tốt nghiệp đại học xong? Tôi ở bên ngoài... Một lần đã tạo thành tiếc nuối lớn nhất trong đời, làm sao tôi có thể... Có lần thứ hai nữa?" Tiếu Bằng Trình phiền não nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Chỉ cần Dương Nguyệt Quyên còn là vợ ông một ngày, ông liền không để cho đứa con gái thứ 3 xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Chỉ là đối với Dương Nguyệt Quyên, ông thực sự thấy rất phiền.
Thậm chi có đôi khi ông nghĩ tới, cho dù tuổi già có cô đơn một mình, cũng tốt hơn so với cưới một người phụ nữ như Dương Nguyệt Quyên.
Một bước sai, cả đời liền sai.
Dương Nguyệt Quyên ngơ ngẩn nhìn Tiếu Bằng Trình, hàm chứa nước mắt hỏi: "Ông không chê tôi già?”
"Già hay không già cho đến bây giờ cũng không phải là vấn đề của chúng ta. Nhanh ngủ đi.” Tiếu Bằng Trình nói xong, tiện xoay người, chỉ chừa lại một bóng lưng lạnh lẽo cho Dương Nguyệt Quyên.
Dương Nguyệt Quyên theo Tiếu Bằng Trình nằm xuống, tay ôm lấy thắt lưng ông: "Bằng Trình, thực xin lỗi. Đều do tôi. Tôi không có tin vào bản thân mình, tôi không nên hoài nghi ông. Tôi biết ông không phải là loại đàn ông chuyên đùa bỡn cấp dưới."
"Ngủ đi." Tiếu Bằng Trình thở dài, cũng không có đẩy tay Dương Nguyệt Quyên ra.
Nghĩ lại ông cũng không phải không hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của bà.
Ông đối với Tiếu Nhiễm xác thực là quá mức cưng chiều, để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238584/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.