Editor: Xẩm Xẩm
Nhìn thấy câu hỏi của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm nhanh chóng gọi điện cho anh, nhưng điện thoại của anh lại không có cách nào gọi được.
Tiếu Nhiễm đành phải gửi tin nhắn cho anh: “Cố Mạc, chúng em đi Hắc Hà. Ông ngoại đang ở bệnh viện huyện, bệnh tình nguy kịch cũng qua rồi. Em không chờ anh được, hi vọng anh đừng giận em.”
Đặt điện thoại xuống, tâm tình cô có chút phức tạp.
Nếu không vì ông ngoài, tối hôm qua cô đã gặp được Cố Mạc!
Rất nhớ anh!
Tuy chỉ là vài ngày rảnh rỗi ngắn ngủi, lại giống như đã quá một năm, nỗi nhớ như thủy triều, cuốn sạch hết tâm chí của cô.
“Em họ, chồng của em họ nhất định sẽ thông cảm cho em.” Trác Luân Bố Khố nhanh chóng an ủi Tiếu Nhiễm.
“Uhm.” Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu một cái, cô nhìn anh: “Gọi em là Tiếu Nhiễm đi, gọi em họ không quen lắm.”
“Được.” Trác Luân Bố kHố cười gật đầu.
“Em cũng gọi anh là TRác Liệt.” Tiếu Nhiễm vươn tay cầm tay TRác Luân Bố KHố.
Hai người bạn cùng lứa tuổi rất nhanh trở nên thân quen.
Có lẽ là vì huyết thống, Tiếu Nhiễm cảm thấy Trác Luân Bố KHố thân thiết như bạn đã quen từ lâu.
“Anh còn đang đi học sao?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi han. Trác lUân Bố KHố nhìn không lớn hơn mình bao nhiêu, không biết có phải còn đang đi học không.
“Uhm, nhờ học bổng của Dượng thi lên đại học.” TRác Luân Bố kHố nhìn thoáng qua Tiếu bằng TRình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238572/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.