Editor: Xẩm Xẩm
Tuy Tiếu Nhiễm đã đến khiến cho tâm tình của ông chuyển tốt hơn, nhưng dù sao không phải thuốc hay, người già vẫn ho ra máu như cũ. Mỗi lần nhìn thấy ông ngoại ho ra máy, Tiếu Nhiễm liền không nhịn được muốn khóc.
“Ông ngoại, chúng ta chơi trò suy nghĩ đột nhiên thay đổi có được không?” Tiếu Nhiễm cố nén khổ sở, cười hỏi.
“Được.” Ông suy yếu gật đầu một cái.
“Vì sao ếch có thể nhảy cao hơn cây.” Tiếu Nhiễm làm ra một động tác, nghịch ngợm hỏi han.
“Ếch ở trên tàng cây.” Ông cười nhợt nhạt.
“Sai, bởi vì cây không nhảy!” Tiếu Nhiễm nói ra đáp án, nhìn thấy ông ngoại cười vô cùng vui vẻ, trầm trọng trong lòng cũng giảm bớt không ít. Tuy cô không thể chữa bệnh cho ông, nhưng ít nhất có thể khiến ông vui vẻ một chút. “TRở lại.”
Ông ngồi thẳng người, thật sự vểnh tai lên nghe.
Tiếu Nhiễm nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại, cười khôi hai đột nhiên thay đổi chủ đề: “Có, dùng gan heo với mật gấu nấu thành xà phòng thần kỳ. Đánh bốn chữ thành ngữ.”
“Gan heo mật gấu xà phòng? Chắc là không. Tiếu Nhiễm nói đáp án đi.” Ông làm vẻ không hiểu cau mày.
“Một cái can, một cái đảm, thêm cùng một chỗ là cởi mở đó!” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
Ông ngoại cười vui vẻ chỉ vào cô: “Một cái can, một cái đảm là cởi mở, quá buồn cười rồi.”
“Ông ngoại, cháu cùng ông có vui không?” Tiếu Nhiễm cúi người, cười khẽ hỏi.
“Vui vẻ.” Ông ngoại thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238564/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.