Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Bằng Trình về đến nhà thì thấy con gái đang vùi mặt vào ngực Cố Mạc, ông đi qua, nhẹ giọng hỏi:”Nhóm chuyên gia đi rồi à?”
“Vâng.” Cố Mạc làm động tác “Suỵt”, thấp giọng nói với Tiếu Bằng Trình, “Nha đầu đang ngủ, đừng đánh thức cô ấy.”
Tiếu Bằng Trình ngồi xuống bên cạnh Cố Mạc, tán thưởng nhìn đối phương:”Con con cưng Tiếu Nhiễm hơn so với tưởng tượng của ba. Xem ra ba nên buông tay rồi.”
“Cảm ơn ba đã hiểu.” Cố Mạc nhỏ giọng nói xong, không lên tiếng nữa, sợ nói thêm sẽ đánh thức Tiếu Nhiễm.
Tiếu Bằng Trình cười cười, cùng im lặng
“Ba cũng một đêm không ngủ rồi, nên đi nghỉ ngơi một lát. Tuy rằng ghế dựa hơi cứng, nhưng cũng có thể nằm được.” Cố Mạc nhìn thấy Tiếu Bằng Trình mí mắt nặng trĩu, liền chỉ chỉ vào dãy ghế dựa, thấp giọng đề nghị.
Tiếu Bằng Trình không từ chối, đi đến dãy ghế rồi nằm xuống.
Có lẽ vì đã thức thâu đêm, vừa nằm xuống liền ngủ luôn.
Cố Mạc gác cằm lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, cười thỏa mãn.
Gian khổ cũng không thể ngăn cản được bọn họ, ngược lại làm cho bọn họ càng biết quý trọng nhau hơn.
Đau khổ lần này đã cho họ niềm hạnh phúc thần kỳ.
…………
Tiếu Lạc và Dương Nguyệt Quyên vừa xuống máy bay, liền bị gió Bắc gào thét quất vào người. Hai người bó chặt áo khoác, vừa đi vừa oán giận, “Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy?”
“Lạnh muốn chết!”
“Tự dưng ba lại chạy đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238553/chuong-724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.