Editor: Xẩm Xẩm
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến việc ông ngoại dưỡng bệnh, cho nên Cố Mạc không nán lại nữa.
“Ông ngoại, ông dưỡng bệnh cho tốt. ngày mai chúng cháu lại đến thăm ông.” Cố Mạc cung kính nói.
“Uhm, mang nó về nghỉ ngơi cho tốt. hai ngày ngày lăn qua lăn lại quá nhiều rồi.”
Hoắc Tra Bố đau lòng nhìn vào mắt của Tiếu Nhiễm. Trên mắt cô có viền đen, vừa thấy đã biết là ngủ không đủ giấc. Ông để cho đứa nhỏ này lo lắng rồi.
“Cố Mạc, em còn muốn ở cùng ông.” Tiếu Nhiễm lưu luyến không rời nói.
“Ông ngoại không cần con ở bên cạnh. Nơi này có bác sĩ y tá đầy ra, con yên tâm về khách sạn nghỉ ngơi với Cố Mạc đi. Có việc gì ông ngoại sẽ bảo y tá gọi điện thoại cho con.” Hoắc Tra Bố thấy cô không nỡ rời đi, liền nghiêm mặt nói: “Nghe lời, đừng làm ông ngoại sốt ruột!”
“Chúng cháu đi đây, có việc thì ông nhớ gọi điện thoại nhé.” Tiếu Nhiễm lo lắng dặn dò.
Tuy cô và ông ngoại mới nhận thức nhau có một ngày, nhưng phần tình cảm ấy lại nồng liệt giống như đã quen biết mười mấy năm.
Nhớ tới Tiếu Lạc có cùng huyết thống với mình, cô lại cảm khái thật sâu.
Xem ra cảm tình giữa người với người không phải quyết định bởi thời gian ở chung.
Yêu là xuất phát từ tâm lý.
Đi ra ICU, Tiếu Nhiễm vẫn lo lắng hỏi Cố Mạc: “Cố Mạc, anh nói xem, ông ngoại thật sự không có việc gì sao? Em sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238545/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.