Editor: Xẩm Xẩm
Cố Mạc cầm lấy chìa khóa ở quầy, ôm Tiếu Nhiễm đi vào thang máy.
Đứng trước cửa thang máy, đột nhiên Cố Mạc nhìn xung quanh một cái.
“Làm sao thế?” Tiếu Nhiễm kỳ quái hỏi han.
“Cảm giác có người nhìn chằm chằm anh?” Cố Mạc đấm bả vai: “Có thể là do anh bị ảo giác.”
“Cái này không kỳ quái, anh ở đâu cũng là tiêu điểm.” Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc, nghịch ngợm cười nói.
“Anh coi nó như một lời ca ngợi.” Cố Mạc ghìm chặt eo Tiếu Nhiễm, đưa cô vào thang máy.
Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua đám người chung quanh, nhếch mũi chân lên, áp vào bên tai Cố Mạc nói: “Anh phải quen đi!”
Cố Mạc ôm đầu cô, cười nói: “Thật ra... hai chúng ta ở cạnh nhau, mới đúng là tiêu điểm của mọi người.”
Nghe được anh nói, Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười.
Thấy cô cười, hầu kết của Cố Mạc không kiềm hãm được mà động một cái. Nếu không phải đang ở trong thang máy, nếu không phải xung quanh có một đống người, anh thật muốn dùng lực hôn lên lúm đồng tiền của cô.
Dưới lầu, Tiếu Lạc tháo mắt kính xuống, thần bí cùng với Dương Nguyệt Quyên trốn ở một góc phòng nói: “Mẹ, thật là, ba con không theo tới. Chỉ có Cố Mạc và Tiếu Nhiễm. Ba đi đâu thế?”
“Ngày mai đi theo xe của bọn họ là biết được rồi.” Dương Nguyệt Quyên không sao cả cười cười.
“Đúng, nếu ba cùng đi với Tiếu Nhiễm, bọn họ chắc chắn phải gặp nhau sớm. Chúng ta về phòng đi ngủ trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238540/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.