Editor: Quỷ Quỷ
“Em đang nói anh già đi sao?” Cố Mạc áp sát bên tai Tiếu Nhiễm, mê hoặc nói, “Lên lầu, anh sẽ chứng minh cho em xem anh không hề già!”
“Đừng! Em buồn ngủ!” Gương mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm lập tức trắng bệch.
“Anh không buồn ngủ!” Cố Mạc nhìn thấy thang máy đang dừng ở tầng 1, lập tức ôm Tiếu Nhiễm đi vào thang máy, nhìn con số không ngừng đi lên.
“Tha cho em đi.” Tiếu Nhiễm căng thẳng nhéo áo lông của Cố Mạc, bộ dáng đáng thương.
“Giả bộ đáng thương sẽ chỉ thêm kích thích thú tính của anh thôi.” Cố Mạc áp vào bên tai Tiếu Nhiễm, nham hiểm nói.
Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, phùng mang trợn má.
Cố Mạc thoải mái cười, ôm Tiếu Nhiễm đi ra khỏi thang máy.
Anh làm sao có thể buông tha cô được?
“Nha đầu, đêm dài như vậy, trời lại lạnh, phải vận động thật nhiều mới ấm áp được.” Dùng thẻ từ mở cửa, anh liền dồn cô vào sau cánh cửa, cúi đầu hôn cô.
“Đừng! Bệnh viện nhiều vi khuẩn lắm, em muốn tấm rửa.” Tiếu Nhiễm lập tức vươn tay che môi Cố Mạc.
Cố Mạc bất đắc dĩ buông Tiếu Nhiễm ra, túm lấy cô đi vào phòng tắm, một bên giữ, một bên giúp cô cỏi quần áo.
“Em tự tắm!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt.
“Tắm cùng để tiết kiệm thời gian!” Cố Mạc mặt dày nói.
“Chú, anh càng ngày càng cô sỉ!” Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Mạc.
Tiếu kiệm thời gian!
Anh mới rồi con nói đêm dài như vậy, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238517/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.