Editor: Nhã Y Đình
"Năm đó, Tiếu Lạc bị bạn học bắt nạt, mắng con bé là không cha. Ba cũng muốn bù đắp cho nên ba mới quyết định đón hai mẹ con họ về nhà. Tâm can bảo bối của ba, ba cũng là đàn ông, vợ đã mất nhiều năm, ba cũng có...... nhu cầu!" Tiếu Bằng Trình xấu hổ trả lời.
Tiếu Nhiễm trầm mặc không nói gì.
Cho tới giờ, cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hoặc có thể nói cô vẫn luôn tùy hứng ích kỷ. Cô không nghĩ tới ba cũng cần một người vợ. Nhưng nếu không phải là Dương Nguyệt Quyên thì sẽ không lắm chuyện như vậy.
"Ba, con thật sự ít quan tâm đến ba!" Tiếu Nhiễm tự trách cắn cắn môi. Ba mới hơn bốn mươi tuổi, đây thật sự cũng là thời điểm người đàn ông có mị lực nhất, cần sinh hoạt vợ chồng. Mà cô chưa từng đứng trên lập trường của ba mà suy nghĩ đến vấn đề này. Kỳ thật ba tái hôn là không sai, cái sai của ba là cưới sai người thôi.
"Đứa ngốc này! Là ba có lỗi với hai mẹ con con. Con xin lỗi ba cái gì chứ?" Tiếu Bằng Trình nhìn Tiếu Nhiễm, cảm khái "Tuyết rơi càng ngày càng dày rồi! Chúng ta trở về đi!"
Cố Mạc cũng không phản đối, thậm chí lập tức chấp hành đề nghị của Tiếu Bằng Trình, phủi hết bông tuyết trên người Tiếu Nhiễm, rồi ngồi xổm trước mặt cô: "Lên lưng anh, anh cõng em trở về!"
"Cố Mạc, em cảm thấy dạo gần đây hình như bị mắc bệnh loãng xương rồi. Không phải được anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238384/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.