Editor: Quỷ Quỷ
“Chúng mình lạc đường rồi.” Cố Mạc cau mày, thành thật trả lời.
“Lạc đường?” Tiếu Nhiễm lập tức nhảy xuống khỏi lưng Cố Mạc, căng thẳng hỏi, “Chúng ta làm sao bây giờ? Có thể quay lại được không?”
“Không chắc lắm.” Cố Mạc nhìn núi rừng đầy tuyết không hề có dấu hiệu gì, lo lắng trả lời.
Vấn đề bọn họ đang gặp phải không chỉ là lạc đường, mà là không biết được nguy hiểm, hơn nữa là nguy hiểm do con người gây nên.
“Em đi bám sát anh!” Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm về phía sau, thật cẩn thận đi từng bước một tới phía trước.
TIếu Nhiễm túm lấy Cố Mạc, hồi hộp đi theo sau anh, từng bước nhìn xung quanh.
“Cố Mạc, em nhớ rõ cây cổ thụ kia!” Tiếu Nhiễm đột nhiên nhìn thấy rõ ràng một dấu hiệu, “Em nhớ rõ chúng ta quẹo vào từ chỗ đó, sau đó đi thẳng đến vách núi đen.”
“Em chắc chứ?” Cố Mạc nhìn thoáng qua cây cổ thụ, nghiêm túc hỏi.
“Bởi vì lúc chạy trốn, thiếu chút nữa em đâm vào cái cây kia nên em nhớ rất rõ.” Tiếu Nhiễm lập tức kéo Cố Mạc chạy về phía cây cổ thụ.
Khi bọn họ đứng dưới cây cổ thụ thì khó xử dừng lại.
Bọn họ rốt cuộc là từ phía nào chạy đến đây?
Cố Mạc đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn mặt trời.
Anh nhớ rõ lúc lên núi, mặt trời luôn ở phía bên trái bọn họ, mà hiện tại nó lạ ở bên phải, nói cách khác…
Trong đầu Cố Mạc đang không ngừng tính toán các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238357/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.