Editor: Xẩm Xẩm
“Anh chỉ muốn lấy ra nghiên cứu một chút, có thể không chỉ nối xương cho người ta, còn giúp người bệnh giảm đau. Nếu không thì có người sẽ nói anh là bác sĩ Mông Cổ, nói anh không hỏi đến khó khăn của người bệnh.” Cố Nhiên tự giễu nói.
“Em nói oan uổng anh sao.” Vương Giai Tuệ lập tức đáp trả.
Lời của cô khiến tất cả mọi người đều cười.
Cố Tương ôm cánh tay của Vương Giai Tuệ, cười nói: “Chị đồng quan điểm với em. Lang băm Cố Nhiên này chỉ biết cưa tay chân người bệnh rồi lấy tiền sau đó không quản sống chết của người bệnh.”
Vương Giai Tuệ bị Cố Tương nói mà cười: “Hóa ra anh ấy am hiểu nhất không phải là nối xương, mà lã gãy xương.”
Cố Tương hưng phấn mà gật đầu: “Đúng, đúng là gãy xương.’
Cố Nhiên bất mãn kháng nghị: “Hai người các em có thể bớt vài câu chế nhạo anh được không, chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng như anh cũng bị hai em nói thành đao phủ rồi.”
“Có thể tự mình hiểu được, cũng không tệ lắm.” Cố Tương tiến lên, an ủi sờ đầu Cố Nhiên.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên trắng bệch, hì hì cười rộ lên: “Trên thế giới này có thể trị được anh Cố Nhiên đã có thêm một người rồi.”
“Đều là tiểu tổ tông của anh.” Cố Nhiên khoa trương nhếch miệng.
Lái xe mang một đống thuốc qua, cung kính đặt lên bàn trà: “Anh Cố, thuốc đều ở đây.”
Cố Nhiên nghe được, lập tức ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238324/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.