Editor: Quỷ Quỷ
“Hâm mộ sao? Mau thanh toán!” Cố Tương cười nói.
“Đề nghị không tồi! Đáng tiếc không đúng đối tượng!” Cố Nhiên cầm chén rượu lên đưa tới trước mặt Cố Hoài Lễ, “Đả đảo! Hôm nay không say không về!”
“Rượu ngon như vậy không phải là để cho con giải sầu.” Cố Hoài Lễ cười né tránh.
Cố Nhiên bất mãn gõ lên bàn kháng nghị:”Mọi người bắt nạt con! Ngay cả rượu cũng không cho con uống! Con là được nhặt về sao?”
“Đúng! Con là do mẹ ôm từ cô nhi viện về.” Chu Cầm cười cười, nói như thật.
“Mẹ, sao đến cả mẹ cũng bắt nạt con?” Gương mặt của Cố Nhiên nhăn nhó, đáng thương chớp chớp mắt.
Cố Tương cầm chiếc đũa gõ vào đầu Cố Nhiên:”Làm bộ làm tịch! Anh nghĩ bọn em lần đầu tiên biết đến anh sao?”
Cố Nhiên ôm đầu, bất mãn trừng mắt nhìn Cố Tương:”Nhóc Tương, em có biết cái gì gọi là tôn trọng bề trên không?”
“Em chỉ biết anh là đồ dở hơi!” Cố Tương ngẩng cao đầu cười nói.
“Được rồi! Hai đứa cháu đứa nào cũng dở hơi!” Bà nội Cố rốt cuộc cũng lên tiếng, ngăn cản hai anh em đấu võ mồm.
Cố Mạc nhận lấy bình rượu trong tay ba, tự rót cho mình:”Ba, ba hôm nay cũng phải không say không về.”
Cố Hoài Lễ liếc nhìn vợ một cái, thấy bà không tức giận, liền vui vẻ cười nói:”Được! Hai ba con ta cụng chén!”
“Còn có con!” Đến lượt Cố Nhiên nâng chén.
Cố Mạc cười to rót đầy cho anh:”Làm sao có thể thiếu chú?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238288/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.