Cố Nhiên ngồi ở trong xe, nhìn thoáng qua cửa sổ nhà ở tầng năm còn sáng đèn, cười lấy điện thoại ra, gọi điện thoại qua.
“Vợ bé nhỏ, muốn đi dạo phố không? Trên đường có treo đèn lồng, cực kỳ xinh đẹp.”
“Không muốn!” Vương Giai Tuệ lạnh lùng trả về hai chữa.
“Em sợ có nhiều người sao? Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em! Chắc chắn không để chân em lại bị thương nữa.” Cố Nhiên cố găng thuyết phục cô.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh có thể để cho em yên tĩnh hai ngày được không? Mỗi ngày đều quấn lấy em như vậy, anh không chê em phiền sao?” Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.
“Không phiền! Anh chỉ sợ em phiền.” Cố Nhiên đùa cười haha: “Vợ bé nhỏ, xuống đây đi! Bên ngoài náo nhiệt như vậy, một mình em ở nhà sẽ buồn chán.”
“Anh làm sao biết em chỉ có một mình?” Vương Giai Tuệ bồn chồn hỏi han.
“Anh nhận được điện thoại của bác gái, bác nói đêm nay chỉ sợ bác không về được, muốn nán lại ở quê thêm hai ngày, để anh qua chăm sóc em. Em xem, anh vừa tan làm liền khẩn trương qua đây, nước còn chưa kịp uống.” Cố Nhiên có chút thương cảm nói.
“Hôm nay anh vừa trực xong?” Vương Giai Tuệ lập tức chạy đến bên cạnh cửa sổ, ngó ra ngoài.
Vương Giai Tuệ xuất hiện ở phía trước cửa sổ, Cố Nhiên lập tức phất tay với cô: “Không có cách nào. Làm bác sĩ khoa chỉnh hình, đến Tết âm lịch cũng bận. Không phải là tay chân bị pháo nổ bị thương, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238251/chuong-883.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.