Editor: Quỷ Quỷ
Đứa con rể này của ông tuy nhã nhặn, nhưng vào những thời điểm mấu chốt rất cần đến sự quyết đoán của một người đàn ông. Sự dũng cảm tuyệt vời khi cướp lấy con dao làm ông rất vừa lòng.
“Em họ của cháu rất thông minh.” Cố Mạc vui mừng nói.
“Biểu muội cháu bởi vì cậu ra mà không chịu quay về A thị, chạy đến một nơi xa như vậy, suốt một năm không về. Đúng là con gái lớn không thể giữ lại.” Tôn Kiên giả vờ bực mình nói.
“Dượng, dượng nên an tâm rồi. Em họ lừa được một người con rể tinh anh về cho dượng.” Cố Mạc cười nói.
“Nhiều lắm là nửa đứa con.” Tôn Kiên cười nói xõng, dùng sức nhấn ga mau đuổi theo.
Xe dừng ở cổng nghĩa địa, Cố Mạc lập tức nhảy xuống xe, không ngoảnh lại chờ hai người lớn mà đi vào luôn.
Xa xa, dường như nghe thấy một chút âm thanh. Anh liền đi về hướng âm thanh truyền đến.
“Tưởng Bình, tôi hận ông! Ông chết đi bỏ lại tôi đau khổ nhìn người ngoài! Ông còn mặt mũi nào nằm ở nơi này?” Bà Tưởng gục trên bia mộ, bi thống quát lên.
“Bác gái, bác bình tĩnh một chút. Bác trai đã mất rồi, hãy để cho những gì của trần thế ở lại với trần thế, cát bụi trở về với cát bụi. Chúng ta là những người còn sống phải sống cho mình thật tốt.” Lý Nham ngồi xổm xuống sau lưng bà Tưởng, thành khẩn khuyên nhủ.
“Cậu là người nào? Có tư cách gì ở đây nói chuyện với tôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238215/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.