Editor: Xẩm Xẩm
Nghe được phu nhân Tưởng noi, vốn dĩ khuôn mặt đã lạnh lùng của Cố Mạc lại càng thêm băng hàn.
Anh cho là có Tiếu Bằng Trình ở đây, Dương Nguyệt Quyên không dám trắng trợn bạc đãi Tiếu Nhiễm.
Không nghĩ tới tuổi thơ của Tiếu Nhiễm lại trải qua như thế.
Đau lòng từ từ lan tràn.
Anh cực kỳ cảm ơn ông trời đã ban cho Tiếu Nhiễm một tính cách lạc quan.
“Đau lòng thì đối với nó tốt một chút.” Phu nhân Tưởng trầm trọng nhìn thoáng qua Cố Mạc.
“Cháu sẽ. Bác gái, cảm ơn bác đã rộng lòng như vậy.” Cố Mạc rất cảm kích nói.
“Không cần cảm ơn. Hiện giờ trong lòng bác không còn oán hận, không hề tự trách, mà còn thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Phu nhân Tưởng cầm trà lê, an nhàn thưởng thức.
“Bác nghĩ như vậy cháu thực sự vui mừng.” Cố Nhiên thản nhiên cười nhìn phu nhân Tưởng.
Đây là kết quả anh vẫn chờ đợi.
Mặc dù quá trình đi đến bây giờ, tất cả mọi người đều đã trải qua nhiều đau đớn và phong ba, nhưng dù sao cũng có một kết quả toàn vẹn.
“Mỗi ngày bác đều xem ảnh của Y Nhiên vô số lần, Cố Mạc, nó chụp ảnh thật đẹp.” Phu nhân Tưởng đỏ hốc mắt, khóe môi tươi cười cũng rất đắc ý.
“Là bác dạy dỗ cô ấy thật tốt. cô ấy là cô gái hoàn mỹ nhất cháu gặp qua.”
Tiếu Nhiễm đang cầm đồ chạy đến nhà họ Tưởng, vừa muốn đẩy cửa vào, chợt nghe được lời nói của Cố Mạc. cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238184/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.