Editor; Chi Misaki
"Mẹ, Tiểu Nhiễm không trở về?" Cố Mạc về đến nhà, lên lầu không tìm được Tiếu Nhiễm, vô cùng bồn chồn, liền xuống lầu hỏi.
Chu Cầm kinh ngạc ngẩng đầu: "Con bé không phải về nhà mẹ đẻ sao?"
"Con đến nhà cha vợ đón cô ấy, người hầu nói cô ấy đã sớm rời khỏi. Con gọi điện thoại cũng không được, cứ cho rằng cô ấy đã ngủ thiếp đi nên không nghe điện thoại." Cố Mạc lo lắng nhăn mày lại.
Tiếu Nhiễm rất ít khi tắt điện thoại.
Duy nhất chỉ có một lần để cho anh không tìm thấy là vì dỗi anh.
"Cô ấy không ở cùng ông thông gia?" Chu Cầm cũng bàng hoàng hỏi lại, buông khăn tay, cởi tạp dề xuống, vội vã hỏi Cố Mạc.
"Không. Con đã gọi điện thoại cho ba vợ rồi." Cố Mạc nói xong, liền lấy chìa khóa xe ra, cước bộ vội vàng đi ra ngoài, "Mẹ, không cần chờ con về ăn cơm. Con đi tìm Tiếu Nhiễm!"
"Này lại có chuyện gì rồi hả?" Chu Cầm lo lắng nhìn con trai mở cửa Maybach, lên xe, biến mất giống như cuồng phong ở trước mặt bà, bất an trong lòng liền không ngừng dâng lên.
Tiểu Nhiễm tuy ngẫu nhiên tùy hứng, nhưng đúng là một đứa bé ngoan, chưa bao giờ vô cớ về trễ hoặc mất tích.
"Chu Cầm, làm sao vậy?" Bà nội Cố lăn bánh xe từ trong phòng đi ra, có chút lo lắng hỏi.
"Mẹ, mẹ làm sao lại ra đây?" Chu Cầm khẩn trương tiến lên, đẩy xe lăn giúp mẹ chồng.
"Mẹ vừa mới nghe thấy giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238178/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.