Editor: Quỷ Quỷ
Cố Tương vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh cả đi từ trên lầu xuống, liền bồn chồn hỏi:”Anh, anh vừa mới lên lầu à?”
Anh cả không phải đã đưa bà nội đi ngủ sao?
Sao đã đi từ trên lầu xuống?
Tiếu Nhiễm cũng ngẩng đầu nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc quơ quơ áo khoác trong tay, cười nói:”Buổi tối lạnh, anh đi lấy áo khoác cho Tiếu Nhiễm.”
Nghe Cố Mạc nó, Tiếu Nhiễm nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Cố mạc đi qua, khoác áo lên vai cô, quan tâm hỏi:”Anh không ở đây, ai thắng rồi?”
“Anh Cố Nhiên và chị Cố Tương đều đã thắng rồi.” TIếu Nhiễm chu cái miệng nhỏ nhắn, thương tâm nói, “Chỉ có em vẫn thua.”
“Đưa bài cho anh.” Cố Mạc vòng tay qua người Tiếu Nhiễm, để cô áp lưng vào ngực mình, lấy bài trong tay cô.
Tiếu Nhiễm rúc vào lồng ngực anh, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Mạc.
Tuy rằng ở trong lòng anh cô không hoàn mỹ, nhưng ít nhất cô còn có tư cách ở bên cạnh anh.
Người đàn ông này sinh ra đã không phải bình thường. Cô cũng không nên yêu cầu xa vời quá.
Sự không vui này cô sẽ không nói cho anh biết.
Có lẽ Cố Mạc nói đúng, cô chính là bình dấm chua nhỏ.
Cố Mạc rũ mắt xuống nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, bị ánh mắt của cô làm trong hơi động, đôi mày rậm hơi nhíu lại.
“Anh. tới lượt anh!” Cố Nhiên nhếch môi vắt chéo chân, cười nói:”Anh có đánh hay không? Không đánh thì nhận thua đi.”
“Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238154/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.