Editor: Chi Misaki
Cố Mạc đứng ở trước cửa sổ, nhìn thoáng qua hộ sĩ đang làm bạn bên cạnh bồi Tưởng phu nhân tản bộ, đầu không quay lại hỏi người đứng sau: "Chú Vương, tình hình bệnh trang của bác gái khôi phục đến đâu rồi?”
"Trước mắt xem ra vô cùng lạc quan." Bác Vương vui mừng cười nói.
Cố Mạc gật gật đầu: "Cảm ơn!"
"Đây là công việc của tôi mà. Tưởng phu nhân có thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng công lao lớn nhất không phải là của tôi, Cố phu nhân nhà cậu mới là người có công lao lớn nhất." Bác sĩ Vương phi thường khiêm tốn trả lời.
Nghe được lời bác sĩ Vương nói, Cố Mạc lộ ra tươi cười đầy kiêu ngạo cùng tự hào.
" Hiện tại cái mà Tưởng phu nhân cần không phải là bác sĩ, mà là tình thân, là người nhà ở bên làm bạn." Bác Vương thật lòng nhìn Cố Mạc, "Tôi nghĩ, đây cũng là lúc tôi nên rời khỏi đây thôi."
"Chú Vương, người vẫn chưa thể rời đi được. Tuy bác gái hiện tại xem ra đã khôi phục lại bình thường, nhưng không có nghĩa là bệnh tình sẽ không tái phát lại. Ba tháng sau nếu bác gái toàn bộ đều bình thường, tôi sẽ viết một phong thư gửi tới thành phố B tiến cử chú làm viện trưởng. Cố Mạc xoay người, thành khẩn nói.
"Được rồi! Tôi sẽ ở lại quan sát thêm." Bác sĩ Vương nghe thấy lời nói của Cố Mạc, có chút hưng phấn đáp lại.
Làm một bác sĩ nghiên cứu các bệnh về tâm lý, điều ông hướng tới nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238106/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.