Editor: Quỷ Quỷ
Không biết Cố Nhiên xưa nay luôn nối xương như vậy hay đang dùng sức chạm vào chỗ xương bị gãy, Dương Nguyệt Quyên đau đớn thét lên chói tai.
“Cậu rốt cuộc có biế nối xương hay không vậy?” Dương Nguyệt Quyên nước mắt nước mũi tèm lem, phẫn nội hét lớn.
Cố Nhiên lấy từ trong túi ta một bức ảnh chụp cái giấy chứng nhận, chỉ chỉ:”Nhìn cho rõ! Hội viên hội học thuật khoa chỉnh hình Trung Hoa! Trẻ tuổi nhất!”
Ba từ cuối cùng, giọng nói của Cố Nhiên có chút tự mãn.
Vương Giai Tuệ bị vẻ mặt của Cố Nhiên làm cho bật cười.
“Vậy cậu nhanh lên một chút!” Dương Nguyệt Quyên đau đến sắp té xỉu, rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa.
“Không có phum Xquan, tôi cũng không nhìn thấy bên trong xương được nối thành cái dạng gì. Muốn nhanh cũng không được.” Cố Nhiên dùng sức nhéo một cái, “Chỗ này có vẻ đứt rồi.”
“Người mù cũng….nhìn thấy…..lòi ra….” Dương Nguyệt Quyên đau đến rống cũng không nổi.
“Bà nhìn thấy sao? Tôi cận 800 độ lận!” Cố Nhiên khoa trương nói.
“800 độ? Sao không nói thành 1000 độ luôn đi?” Vương Giai Tuệ buồn cười nhỏ giọng than thở. Người này làm trò cũng thật thú vị.
Làm người ta cáu mà không hề mắng chửi thô tục.
“Tôi muốn đổi bác sĩ!” Dương Nguyệt Quyên gắng gượng bò trên sô pha, bất mãn kêu to.
Cố Mạc giơ ngón tay cái lên, nhẹ nhàng lắc đầu:”Không thể nào! Dương nữ sĩ, bà hãy bình tĩnh một chút. Cho dù Cố Nhiên có chữa không tốt còn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238071/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.