Editor: Xẩm Xẩm
Ăn cơm xong, Cố Nhiên và mọi người lại hàn huyên một lúc.
“Anh thật sự phải đi rồi.” Cố Nhiên nhìn thoáng qua đằng sau, đứng dậy nói.
Vương Giai Tuệ vừa nghe thấy anh phải đi, lập tức đứng lên: “Bọn em đưa anh đi.”
Ánh mắt của Cố Nhiên phức tạp nhìn cô, không nói gì.
Cố Mạc vỗ vai anh, cười nói: “Đi thôi!”
“A...” Cố Nhiên nhớ tới hòm thuốc, xoay người cung kính khom lưng nói với Tiếu Bằng Trình: “Bác trai, có rảnh sẽ trở lại thăm bác.”
“Đi đi, thuận buồm xuôi gió.”
Tiếu Nhiễm lên trước, ôm cánh tay của Vương Giai TUệ, cười khẽ nói: “Thất thần làm gì thế, đi thôi!”
Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Cố Nhiên đang im lặng ở phía trước, tràn ngập cảm giác bất lực.
Anh càng khách khí với cô, cô càng bi thương.
Cô tình nguyện để anh lại nắm lấy gương mặt cô, gọi cô là vợ bé nhỏ.
Cố Nhiên vào trong xe, ai cũng không để ý trực tiếp ngồi vào ghế sau.
Vương Giai TUệ nhìn thoáng qua Cố Nhiên ở bên trong, không biết có nên vào hay không. Cô kéo quần áo của Tiếu Nhiễm, muốn để cho cô cũng ngồi cùng cô ở ghế sau.
Cố Mạc bỏ hành lý vào trong cốp xe, mở chỗ ghế phụ bên tay lái: “Vợ à!”
Tiếu Nhiễm đẩy tay Vương Giai Tuệ ra, ngồi vào chỗ ghế phụ.
Vương Giai Tuệ mở cửa xe, ngồi xuống.
Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua hai người ở ghế sau qua cửa kính xe.
Thật đúng là không khỏe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238064/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.