Editor: Nhã Y Đình
Cố Tương thấy tin tức Tần Viễn Chu kết hôn trên máy tin, trong lòng không hiểu có cảm giác gì.
Anh âm thầm trêu chọc cô rồi khi trở lại thế giới của mình thì sắm vai một thị trưởng tốt, con trai ngoan, ‘vị hôn phu’ tốt.
Trong bức ảnh, Tần Viễn Chu và cô vợ mới cưới của anh đều nở nụ cười. Nhưng mà nụ cười đó khiến cho người ta có cảm giác dối trá.
Cô có thể nhận ra trong nụ cười của Tần Viễn Chu đầy cảm giác bất đắc dĩ, đau lòng, giãy giụa.
Nhưng thế thì sao chứ?
Anh đã kết hôn!
Sinh ra trong gia đình như vậy, anh không có quyền lựa chọn tình yêu cho riêng mình.
Phiền muộn khép lại laptop, Cố Tương nhắm mắt lại, dùng sức cắn môi.
Muốn có một tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng lại có kết thúc như vậy.
——
Tiếu Nhiễm kéo tay Cố Mạc vào Cố trạch. Vừa vào tới cửa, cô hưng phấn, lớn tiếng nói: "Bà nội, chúng con đến rồi!"
Bà nội Cố kích động, vỗ đùi, nói với bọn họ: "Mau, lại đây. Để bà nội nhìn một chút nào!"
Tiếu Nhiễm buông cánh tay Cố Mạc ra, nhào vào lòng bà nội Cố.
"Nhóc con, sao trán con lại bị thương thế?" Bà nội Cố đau lòng, xoa xoa mặt Tiếu Nhiễm, hỏi.
"Tại con không cẩn thận, ngã từ trên giường xuống. Không sao cả, chỉ bị u một cục chút thôi!" Tiếu Nhiễm cười khẽ, le lưỡi.
"Về sau phải cẩn thận hơn!" Bà nội Cố đau lòng, dặn dò.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238001/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.