Editor: Xẩm Xẩm
“Chồng, em cầu xin tha thứ! Anh không phải lão già!” Tiếu Nhiễm nhảy đến trên giường, chắp hai tay thi lễ với Cố mạc.
“buổi chiều em nói ai là tổ gia gia?” Cố Mạc đánh về phái Tiếu Nhiễm, đè ngã cô ở dưới người, tràn ngập uy hiếp chất vấn.
“Em nói ông nội của ba em.” Tiếu Nhiễm ha ha nở nụ cười hai tiếng: “Tổ gia gia của em, anh đừng dò số chỗ ngồi.”
“Tiểu phiến tử.” Cố Mạc dùng một phát xé rách áo ngủ của Tiếu Nhiễm, trừng phạt cắn lên xương quai xanh của cô.
“a, giết người!” Tiếu Nhiễm vừa né tránh vừa kêu to.
“Em muốn để cho tất cả mọi người trong tòa biệt thự này biết nửa đêm rồi mà hai ta không ngủ còn làm vận động, thì cứ việc kêu!” Cố Mạc nói xong, che lại môi cô...
Có lẽ ngày hôm qua thật sự mệt mỏi, có lẽ là bởi vì trở lại phòng ngủ nên Cố Mạc hành hạ cô rất lâu, lần đầu tiên Tiếu Nhiễm tỉnh sớm hơn Cố mạc.
Nhìn anh ngủ rất sâu, cô nhẹ nhàng nhéo cái mũi của anh. Thấy anh không tỉnh, cô lại bướng bỉnh tóm lấy môi dưới của anh kéo ra.
Đột nhiên Cố Mạc há mồm, cắn ngón tay của cô: “Hưng trí cao như thế, có phải chơi đến vui lắm không?”
“Không cần, không cần, anh cứ ngủ đi!” Tiếu Nhiễm nhanh chóng lấy ngón tay ra, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
“Mặt trời đã nắng đến mông, lại còn ngủ?” Cố Mạc dùng lực vỗ mông cô, cười nói.
“KHốn kiếp.” Tiếu Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237974/chuong-1023.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.